Trương Đạt Dã đã không còn lo đến về sẽ dọa sợ những vị khách khác, bởi vì đám người nọ xem trò hay đến vô tư vô lự. Đừng thấy lúc họ uống rượu chỉ biết cười hềnh hệch, hễ đánh nhau thì còn ác hơn Trương Đạt Dã vô số kể. Vài người trong số họ còn từng đối mặt trực tiếp với hải tặc rồi cơ mà, chủ quán rượu đánh khách hàng ăn cơm chùa là chuyện nhỏ thôi, dùng nhắm rượu là vừa xinh luôn.
“Có tiền hay không?” Trương Đạt Dã cảm thấy lúc mình giẫm lên người khác đòi tiền chắc giống nhân vật phản diện lắm.
“Có, có!” Tên mập tự cho rằng mình là nói đạo lý, giờ ông chủ nhỏ cũng chịu nói lý với hắn, hắn lập tức cuống cuồng móc ví tiền của mình ra.
“Nghĩa là đám người đều có tiền cả đấy chứ. Sao cứ thích ăn chùa uống chùa hả?” Trương Đạt Dã đếm mấy tờ tiền mặt. Ai gây sự đều bị đánh một trận, thu phí gấp ba, xem như kiếm thêm một chút thu thập.
Trương Đạt Dã cất kỹ tiền mặt, cầm ghế gấp lên định cất vào cột vật phẩm. Thứ này dùng tốt, không được vứt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây