“Không sao, chỉ là quần áo thôi.” Bernice vẫn nho nhã lễ độ, tự lấy khăn tay của mình lau sạch mặt, lại ngập ngừng một lát mới hỏi tiếp: “Cậu không suy xét thật à? Tôi cam đoan sẽ không ngược đãi nó, còn có thể trả bằng này.”
Trương Đạt Dã không có hứng đoán xem con số mà hắn khoa tay múa chân là bao nhiêu, giọng điệu cũng không còn khách sáo như trước: “Chú cứ hiểu rằng Tom là người nhà của cháu đi, không phải vấn đề tiền bạc.”
“Ra là thế. Vậy thì tôi mạo phạm rồi, vô cùng xin lỗi.” Bernice không hề càn quấy, thậm chí xin lỗi vì hành vi của mình.
Bernice lịch sự tính tiền rời đi, dù cổ áo bị bẩn cũng không mất phong độ.
Nhìn theo bóng lưng đối phương, Trương Đạt Dã nói: “Artoria, tôi cảm thấy mình sắp mắc chứng hoang tưởng bị hại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây