Nàng vận một thân váy đỏ rực như lá phong, dung nhan ẩn hiện sau một tầng sương mù.
Dần dần, làn sương tan đi, lộ ra gương mặt quen thuộc khiến Tần Phong nhớ nhung day dứt.
Khóe mắt nàng cong cong, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Nàng nhẹ nhàng ôm Tần Phong vào lòng, vỗ về lưng hắn: “Đứa trẻ lớn thế này rồi, vẫn như hồi nhỏ, thích khóc nhè thế.”
“Mẹ, con nhớ người.” Tần Phong nghẹn ngào nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây