Tuy trong lòng luôn khinh thường sự nhu nhược của hoàng thất, nhưng Tề Hạo Nhiên vẫn rất trung thành với hoàng đế. Từ nhỏ hắn đã nghe phụ thân kể hoàng đế nhân từ như thế nào, giờ nghe Mục Dương Linh nói vậy, khó tránh khỏi có chút không thể chấp nhận.
Phạm Tử Câm cũng trừng mắt, nhìn Mục Dương Linh không tin, nói: “Đây chỉ là lời nói một phía của các ngươi, biết đâu là do tham quan ô lại địa phương làm thì sao?”
“Hắn ta là hoàng đế, dù là tham quan hay là do ý của hắn ta, chẳng phải đều là trách nhiệm của hắn ta sao?”
Tuy rất vô lại, nhưng hai thiếu niên vẫn không thể phản bác.
Tề Hạo Nhiên cau mày, rơi vào vòng xoáy “hoàng đế của ta không phải là người tốt như ta tưởng tượng”.
Phạm Tử Câm cũng buồn bã, nhưng hắn nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm, hỏi: “Ngươi vừa nói bây giờ nông thôn lúa rẻ, còn thành thị gạo đắt?”
Mục Dương Linh gật đầu: “Không biết là do hương thân địa phương làm, hay là do quan phủ, hay là do họ cấu kết với nhau, tất cả đều tham gia, dù sao thì cuộc sống của chúng ta bây giờ rất khó khăn. May mà quân lương được thu bằng lương thực, nếu cũng yêu cầu thu bằng bạc, thì dân chúng thật sự không sống nổi.”
Bốn người ăn cơm xong, Mục Dương Linh rất cảm kích họ, nói: “Hôm nay đa tạ các ngươi, ngày khác nếu các ngươi đến thôn Lâm Sơn, ta sẽ mời các ngươi ăn sơn trân.”
(*) Sơn trân: món ăn của núi rừng.
Tề Hạo Nhiên cười sảng khoái: “Đây là ngươi nói đấy, khi ta đến tìm ngươi, ngươi không được nuốt lời.”
Mục Dương Linh vỗ ngực: “Ngươi cứ yên tâm, thứ khác không có, nhưng sơn trân thì bao nhiêu cũng có.”
Mục Dương Linh không nói khoác, sơn trân đối với Mục gia không tính là gì, đáng tiếc, nơi này gần núi, sơn trân cũng không hiếm lạ.
Thấy hai phụ tử đã đi xa, Phạm Tử Câm mới hỏi Tề Hạo Nhiên: “Sao ngươi lại tốt với nàng như vậy?”
Tề Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn Phạm Tử Câm: “Chúng ta là bằng hữu mà.”
Phạm Tử Câm nhếch mép: “Chúng ta mới gặp nàng hai lần, sao đã thành bằng hữu rồi?”
Tề Hạo Nhiên cau mày, không đồng ý nói: “Tử Câm, ngươi đa nghi quá rồi. Hôm qua nàng ấy giúp chúng ta, hôm nay chúng ta giúp nàng ấy, qua lại như vậy chẳng phải là bằng hữu sao?”
“Tổ tiên nàng có dòng máu người Hồ, hơn nữa nàng có võ công không tệ, ta thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Tề Hạo Nhiên bĩu môi không đồng ý, phía sau có một bàn tay vỗ vào đầu hắn. Tề Hạo Nhiên cảm nhận được tiếng gió, nghiêng đầu né tránh, mắt sắc bén, tay trái kéo Phạm Tử Câm ra sau lưng, tay phải nắm lấy bàn tay kia, trừng mắt nhìn theo bàn tay đó, mới thấy đại ca đang đứng sau lưng mình.
Tề Hạo Nhiên ngạc nhiên, vội vàng buông tay đại ca, gọi: “Đại ca, sao lại là huynh?”
Tề Tu Viễn không ngờ đệ đệ lại cảnh giác như vậy. Thấy một loạt động tác của hắn, hắn ta liền đau lòng, đứa nhỏ này một đường từ phủ Lâm An đến đây, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực mới trở nên cảnh giác nhạy bén như vậy.
Tề Tu Viễn kìm nén sự xót xa trong mắt, nói: “Ngươi tưởng là ai?”
Hầu Kiếm đứng sau lưng Tề Tu Viễn cười nói: “Tứ công tử, Đại công tử đã lên lầu từ lâu, đã gọi món chờ hai người rồi, thấy Tứ công tử và biểu công tử có khách, nên mới không ra mặt.”
“Vậy món các ngươi gọi đã ăn hết chưa?”
Hầu Kiếm ngẩn người, không hiểu tại sao Tứ công tử lại hỏi như vậy, nhưng vẫn lắc đầu: “Chưa, chúng ta gọi rất nhiều món, một mình Đại công tử làm sao ăn hết được?”
“Vậy các ngươi đã thanh toán chưa?”
“Chưa kịp…”
Tề Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy thì vừa hay, ta vẫn chưa no, chúng ta lên ăn tiếp, ăn không hết thì gói mang về.”
Hầu Kiếm và Phi Bạch đều há hốc mồm, lần đầu tiên thấy Tứ công tử như vậy.
Phạm Tử Câm cau mày, nhưng thấy bằng hữu cười vui vẻ, hắn ta biết là do trước đó hắn đói quá, vẫn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường, trong lòng càng thêm áy náy. Nếu không phải do hắn ta liên lụy, thì dọc đường họ đã không phải chịu nhiều khổ cực như thế.
Thấy đệ đệ ngang ngược, bá đạo như vậy mà cũng biết gói đồ ăn mang về, Tề Tu Viễn lòng đau như cắt.
Hắn ta đưa tay xoa đầu Tề Hạo Nhiên, kìm nén nước mắt, gật đầu: “Được, chúng ta đi ăn cơm, đệ muốn ăn gì thì gọi, ăn xong chúng ta lại gọi món đệ thích mang về.”
Tề Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn đại ca, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vừa rồi ăn cơm với phụ tử Mục gia đúng là hắn chưa no.
Làm sao hắn biết Mục Dương Linh cũng ăn khỏe như vậy, thấy nàng ăn ngon lành, rõ ràng là đói lắm, nghĩ đến gia cảnh nàng không tốt, nên hắn cũng không gắp nhiều. Hôm nay chạy nhảy cả ngày, hắn đã đói đến mức bụng lép xẹp rồi, vẫn nên nhanh chóng đi ăn cơm cái đã.
Tề Tu Viễn thương đệ đệ, vừa ngồi vào bàn đã gọi tiểu nhị thêm hai món thịt, nói với đệ đệ đang ăn như hổ đói: “Đệ ăn chậm thôi, không đủ chúng ta lại gọi.”
Tề Hạo Nhiên vừa ăn vừa gật đầu, nhìn món ăn trên bàn: “Chắc là đủ rồi.”
Phạm Tử Câm đảo mắt, gắp thức ăn, nói: “Sắp thành thùng cơm rồi.”
“Ăn nhiều mới lớn nhanh được, bây giờ ta đã cao hơn ngươi, khỏe hơn ngươi rồi.” Tề Hạo Nhiên tự hào nói.
Phạm Tử Câm nghẹn lời, cãi lại: “Đúng vậy, chỉ phát triển tứ chi, có thể nói là tứ chi phát triển rồi.” Chỉ là không phát triển trí não.
Đáng tiếc, Tề Hạo Nhiên không hiểu ý hắn ta, đắc ý nhét đầy thức ăn vào miệng.
Ngược lại là Phạm Tử Câm bị nghẹn.
Tề Tu Viễn ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai người đấu võ mồm, đã sớm quen rồi.
Đợi họ ăn gần xong, Tề Tu Viễn mới nói: “Nghỉ ngơi một lát, chúng ta sẽ quay về doanh trại, ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”
Phạm Tử Câm nghiêm túc nói: “Biểu ca, chúng ta cứ thế này vào doanh trại có ổn không?”
Tề Tu Viễn hừ lạnh: “Tây doanh là địa bàn của ta, ai dám nói không ổn? Hai đệ cứ yên tâm ở trong doanh trại, ta sẽ mời tiên sinh về dạy học cho hai đệ.”
Tề Hạo Nhiên há hốc mồm, kêu lên: “Ta còn phải học sao? Không muốn đâu đại ca, ta muốn tòng quân luyện võ, ta không muốn học nữa.”
Tề Tu Viễn hừ một tiếng: “Đệ mới bao nhiêu tuổi? Tòng quân cái gì? Ngoan ngoãn đi học cho ta, nếu để ta biết đệ không nghe lời tiên sinh, xem ta có đánh đệ không.”
Tề Hạo Nhiên cứng cổ: “Ta vốn không phải là người thích học, ta muốn luyện võ thì có gì sai? Dù sao ta cũng không học.”
Tề Tu Viễn thấy ngứa tay, nhưng nghĩ đến đây là nơi công cộng, lại vừa mới đoàn tụ với đệ đệ, hắn ta nghiến răng: “Đợi về doanh trại rồi tính.”
Tề Hạo Nhiên như đưa đám, trút giận nhét đồ ăn vào miệng, hai má phồng lên, nhưng mắt vẫn trừng trừng nhìn đại ca.
Không chỉ Tề Tu Viễn, mà ngay cả Phạm Tử Câm cũng mềm lòng, nhịn không được nói đỡ cho hắn: “Biểu ca, Hạo Nhiên đúng là không phải người thích học, ta thấy chi bằng cho hắn học nửa ngày, luyện võ nửa ngày, nếu không, dù có ép hắn ngồi trong thư phòng, e rằng hắn cũng không có tâm trạng.”
Tề Hạo Nhiên phồng má gật đầu lia lịa, ánh mắt mong chờ nhìn đại ca, chỉ hận vừa rồi nhét quá nhiều đồ ăn vào miệng, không nói được, chỉ có thể “ư ư” gật đầu.
Phạm Tử Câm che mặt, không nỡ nhìn hắn.
Mắt Tề Tu Viễn lóe lên ý cười, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Ta sẽ suy nghĩ.”