Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 12: Lưu vĩnh

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc đó Lưu Vĩnh đã chín tuổi, học với Thư Uyển Nương được hơn hai tháng, nhưng một cuốn Tam Tự Kinh hắn cũng chỉ học được một nửa, mà trong số đó còn thường xuyên sai sót.

Tuy Thư Uyển Nương tính tình ôn hòa, nhưng nàng rất giỏi nhìn người. Nếu Lưu Vĩnh chỉ là chậm hiểu, thì có thể cần cù bù thông minh, có thể nàng sẽ giúp hắn. Nhưng Lưu Vĩnh lại cố chấp, có chút háo thắng, lại nóng vội, không phải là người có tố chất học hành.

Nên Thư Uyển Nương đã nói với tộc trưởng: “Lưu Vĩnh học chữ với ta, có thể coi là người học nhanh nhất trong số mấy đứa nhỏ, cũng rất chăm chỉ, mỗi ngày trời chưa sáng đã đến cầu học, đến khi trời tối mới về. Ngoài hắn ra, trong thôn còn có năm đứa trẻ thường xuyên đến đây, vì chúng bằng tuổi nhau, lại chưa có kiến thức cơ bản, nên ta dạy chung, mỗi ngày chỉ dạy ba câu, sau này học nhiều hơn mới bắt đầu dạy mỗi ngày một trang.”

Tộc trưởng ngạc nhiên, hắn chỉ hỏi Thư Uyển Nương về một mình Lưu Vĩnh, không hiểu tại sao Thư Uyển Nương lại nói đến cả năm đứa trẻ khác, chẳng lẽ là để hắn so sánh?

Thư Uyển Nương nói tiếp: “Cháu trai Lưu Lực của tam thúc công lớn tuổi hơn một chút, hiểu chuyện nhất, cũng học nhanh nhất. Mỗi ngày sau khi học thuộc và nhớ mặt chữ với ta, hắn liền rời đi. Ban đầu ta cứ tưởng hắn không thích học chữ, nhưng sau đó thấy hắn vừa làm việc trên ruộng vừa lẩm bẩm, lúc rảnh rỗi tay cũng thường viết chữ.”

Tộc trưởng Lưu Hòa rất tự hào nói: “Lưu Lực từ nhỏ đã tang phụ, luôn rất chăm chỉ, mới bốn tuổi đã biết xuống ruộng giúp mẫu thân làm việc. Hắn không nỡ bỏ bê việc đồng áng, đáng tiếc đã mười một tuổi rồi, nhà lại khó khăn…”

Thư Uyển Nương có chút tiếc nuối, vì nàng thấy Lưu Lực mới là người thích hợp nhất để đi thi khoa cử, nếu Lưu gia nhất định phải bồi dưỡng một người, nhưng xem ra tộc trưởng không muốn.

Thư Uyển Nương dừng một chút rồi nói tiếp: “Mỗi lần Lưu Lực đến đều mang theo một bó củi. Cháu trai Lưu Bình của ngài cũng rất ngoan, mỗi lần học xong đều giúp ta đổ đầy chum nước rồi mới đi. Mấy đứa trẻ khác đều tranh nhau làm hết việc trong sân nhà ta.” Thư Uyển Nương cười ngại ngùng: “Chúng đến, ta và tướng công cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều.”

Tộc trưởng kiên nhẫn nghe, hắn cảm thấy Thư Uyển Nương là khuê nữ nhà đọc sách, kiến thức hơn người, vẫn chưa nói đến Lưu Vĩnh chắc chắn là có ý đồ, nên cũng không hỏi dồn, chỉ hỏi như đang tán gẫu: “Ngài là tiên sinh của chúng, chúng hiếu thuận với ngài là lẽ đương nhiên.”

Thư Uyển Nương gật đầu: “Ta biết đây là tấm lòng của chúng, nhưng điều này khó tránh khỏi ảnh hưởng đến việc học tập của Lưu Vĩnh. Có vài lần ta không có nhà, chúng đã cãi nhau. Lưu Vĩnh thấy chúng ồn ào quá, ảnh hưởng đến việc học của hắn.”

Nụ cười của tộc trưởng cứng lại, hắn nghiêng người hỏi: “Ý ngài là Lưu Vĩnh không giúp ngài làm việc sao?”

Thư Uyển Nương không bao giờ nói xấu người khác, nên có chút lúng túng, nhưng vẫn gật đầu: “Đứa nhỏ đó luôn tranh thủ thời gian luyện chữ, từ sáng đến tối, ngay cả lúc bận rộn cũng vậy, nên hắn học chữ nhanh hơn người khác rất nhiều, những người khác không theo kịp hắn, nên hắn đã yêu cầu ta cho hắn học riêng…”

Thư Uyển Nương nói: “Hắn và năm đứa trẻ kia trước đây rất thân thiết, nhưng gần đây ngay cả chào hỏi cũng không thèm, ngay cả khi gặp tướng công ta cũng hỏi những chữ đã học, biết tướng công ta học ít hơn hắn, hắn cũng không thèm chào hỏi nữa.”

Thấy sắc mặt tộc trưởng càng ngày càng khó coi, Thư Uyển Nương thở dài, chân thành nói: “Tộc trưởng, những lời này ta chỉ nói với ngài, hắn học chữ với ta, ta đương nhiên sẽ dốc lòng dạy dỗ, nhưng các ngài muốn cả tộc dốc lòng nuôi một mình hắn, Uyển Nương không dám khẳng định về tương lai của hắn, chỉ có thể nói cho ngài biết biểu hiện thường ngày của hắn.”

Tộc trưởng hỏi: “Hắn học chữ nhanh hơn người khác, vậy những chữ đã học trước kia hắn đều nhớ sao?”

Thư Uyển Nương thở dài: “Đây chính là vấn đề thứ hai. Hắn mỗi ngày học rất nhiều chữ, ngày thứ hai, ngày thứ ba vẫn nhớ, nhưng sau năm ngày thì chưa chắc đã nhớ hết, mà hắn lại không chịu ôn tập lại, thấy lãng phí thời gian, chi bằng học tiếp, sau này rồi ôn lại. Tộc trưởng, học tập phải đi từng bước một, bây giờ hắn muốn chạy, làm sao có thể vững chắc được?”

Tộc trưởng cứng họng, đứng dậy hành lễ với Thư Uyển Nương: “Gần đây mấy đứa nhỏ làm phiền ngài rồi, ta sẽ về bàn bạc với họ.”

Thư Uyển Nương tiễn khách.

Lưu Vĩnh quả thật không thích hợp thi cử, Thư Uyển Nương thậm chí còn không hiểu hắn lấy đâu ra tự tin cho rằng mình có thể thi đỗ.

Khoa cử của triều đại này rất khó, ba năm mới thi một lần, chỉ lấy ba trăm người, mà trong ba trăm người đó, con em các gia tộc lớn lại chiếm đa số, còn có con em những gia đình vừa làm ruộng vừa đọc sách khác cũng là đối thủ cạnh tranh mạnh, dù sao tài nguyên giáo dục cũng ở đó, mỗi lần thi, trong ba trăm người có trên năm người xuất thân từ hàn môn đã là rất tốt rồi.

Mà trên đời này có bao nhiêu sĩ tử hàn môn tham gia khoa cử?

Lưu Vĩnh chín tuổi mới bắt đầu học chữ, ngay cả sách cũng không có một quyển, không có sách, không có lương sư (thầy giỏi), người cũng không đặc biệt thông minh, làm sao có thể vượt qua người khác?

Nếu hắn có tính cách kiên cường, phẩm hạnh cao thượng, có thể Thư Uyển Nương sẽ ủng hộ hắn, dù sao cần cù bù thông minh, mà phẩm hạnh cao thượng có thể mở ra một con đường mới. Nhưng mới hai tháng, hắn lại không biết che giấu cảm xúc, Thư Uyển Nương đương nhiên đã hiểu rõ bản tính của hắn.

Trong sáu người, hắn chín tuổi, đừng nói là Lưu Lực lớn nhất, ngay cả Lưu Bình mới tám tuổi, sau khi nhớ mặt chữ đều chủ động chạy về giúp cha nương làm việc, tranh thủ lúc rảnh rỗi mới học thuộc lòng mấy chữ đó.

Nhưng hắn từ sáng đến tối đều không rời khỏi sân nhà nàng, cứ ngồi dưới gốc cây ngô đồng trong sân học bài, cho đến khi trời tối mới về.

Năm đứa trẻ khác đến nhà nàng học chữ đều giúp nàng làm những việc trong khả năng của mình, nhưng hắn lại chê chúng ồn ào, ảnh hưởng đến việc học của hắn, thậm chí mỗi lần nàng vo gạo nấu cơm, hắn đều cau mày, tỏ vẻ khó chịu.

Tuy Thư Uyển Nương tính tình ôn hòa, nhưng không phải là không có tính khí. Nàng là tiên sinh của hắn, hắn lại ăn uống miễn phí ở nhà nàng, vậy mà còn không muốn nàng làm việc sao?

Lúc đó, Thư Uyển Nương đang mang thai Mục Dương Linh, đúng là lúc nữ nhân mang thai nhạy cảm nhất, buổi tối nàng đã khóc lóc với Mục Thạch một trận.

Học hành quan trọng nhất là sự kiên trì, đôi khi nghiên cứu một vấn đề cần phải tìm tòi, học hỏi nhiều lần, nhưng hắn lại không chịu ôn tập, quá nóng vội, Thư Uyển Nương không cho rằng cho hắn cơ hội học hành, hắn sẽ học hành đến nơi đến chốn.

Nếu là nhà giàu có, nàng đương nhiên sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng Lưu gia quá nghèo, nuôi một người ăn học đồng nghĩa với việc trong hai mươi năm tới, thậm chí là thời gian dài hơn nữa, họ phải tiết kiệm chi tiêu, của hồi môn của nữ nhi trong nhà sẽ ít đi, từ đó không thể gả vào nhà tốt.

Thư Uyển Nương không muốn họ phải trả giá đắt như vậy để đưa ra quyết định này, nên nàng mới nói một số chuyện cho tộc trưởng Lưu gia biết.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)