Lâm Miễn là người hạ đẳng xinh đẹp nhất mới đến gần đây của thị trấn màu đỏ này. Rất nhiều người đều phục kích trong phòng livestream của cậu, chỉ muốn nhìn cậu tự thỏa hiệp.
Kết quả không ngờ, tính tình của cậu lại cứng rắn như vậy, đói ba ngày rồi, cũng không có ý định cúi đầu.
Người trong phòng livestream của Lâm Miễn liền đề nghị, những quý tộc sống ở thị trấn màu đỏ, chi bằng nhân lúc người còn chưa chết hẳn, buổi tối liền đi cưỡng hiếp người ta.
Mặc dù trong số họ, cũng có không ít người thích gian thi, nhưng chết rồi, chung quy không bằng sống.
Họ chỉ thích nhìn mỹ nhân lạnh lùng như vậy cầu xin khóc lóc dưới thân thể của những quý tộc xấu xí này.
Bởi vì buổi tối còn có màn chính, cho nên khi nhìn thấy cô gái đưa bánh mì cho Lâm Miễn, rất nhiều người trong phòng livestream cũng không muốn ngăn cản cô.
Đầu tiên họ muốn xem kịch vào buổi tối, vậy thì người này không thể thực sự chết được.
Thứ hai chính là, “quý tộc” mới đến hôm nay cũng là quý tộc, trước khi không rõ đối phương là loại người gì, mọi người đều không dám chỉ tay năm ngón với người này.
Cuối cùng, trong quy tắc của thị trấn, không có điều không thể giúp đỡ lẫn nhau, vậy thì hành vi cứu người của cô gái không phạm quy.
Lâm Miễn vốn tưởng rằng mình đã chết rồi, nhưng lại không ngờ cuối cùng lại được người ta cứu.
Cậu nhìn cô gái đang chăm sóc cậu, trong lòng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Cậu muốn nói, cô không nên lãng phí đồ ăn để cứu cậu.
Cậu không muốn sống, cô hiện tại cho dù cứu cậu, cậu vẫn không có ý định sống tiếp.
Bởi vì những người đó sẽ không tha cho cậu, chi bằng để lại một cái xác không có cảm giác ở đây, còn hơn là giữ lại một người sống để họ đùa bỡn.
Xác chết bị đùa bỡn, bị tổn thương, sẽ không cảm thấy đau khổ và nhục nhã.
Nhưng người thì khác, người sẽ đau, sẽ buồn, sẽ nhục nhã, sẽ tuyệt vọng…
Cậu không phải không muốn sống, mà là không dám sống tiếp.
Ngay lúc Lâm Miễn đang nghĩ như vậy, cô gái thấy cậu cuối cùng cũng tỉnh lại, không nhịn được vừa đỡ cậu ngồi dậy, vừa chia sẻ những chuyện vui hôm nay.
“Hôm nay vận may của tôi siêu tốt, gặp được một vị quý tộc rất lương thiện, đối phương nhân từ cho tôi một gói bánh mì nhỏ.”
Nói rồi, dường như sợ Lâm Miễn không tin, cô còn lấy bánh mì nhỏ ra.
Cô đưa tay vỗ vỗ vào túi bánh mì nhỏ, vẻ mặt vô cùng tự tin nói với Lâm Miễn: “Tôi cảm thấy vị quý tộc kia rất tốt, ngày mai tôi sẽ thử hỏi anh ta xin thêm đồ ăn. Cậu đừng lo lắng, cho dù là cậu hay là tôi, chúng ta đều sẽ sống thật tốt.”
“Sau đó thì sao?”
“Cái gì?”
Cô gái hiếm khi nghe Lâm Miễn mở miệng nói chuyện, trong thời gian đầu tiên không phản ứng kịp lời này của cậu có ý gì.
Lâm Miễn thấy vậy liền nói tiếp: “Sau đó thì sao, cứ ở đây tiếp tục bị bọn họ đùa bỡn? Có ý nghĩa gì không?”
Cô gái nghe vậy sững sờ một chút, sau đó giống như đang thuyết phục Lâm Miễn, lại giống như đang thuyết phục chính mình.
“Đương nhiên… đương nhiên là có ý nghĩa rồi, người chỉ có sống mới có hy vọng mà, chỉ cần chúng ta có thể sống…”