Bên ngoài trời thật sự đang mưa, màn đêm dài chìm trong cơn mưa ẩm ướt.
Hoài Niệm nhân lúc Đoàn Hoài Ngạn quay vào phòng tắm, nhanh chóng lẻn về phòng mình.
Việc đầu tiên sau khi về phòng là tắm rửa, cơ thể đẫm mồ hôi lẫn với mùi ngọt ngào của món tráng miệng, cô đưa tay sờ, lòng bàn tay chạm vào thứ chất lỏng màu trắng dính nhớp.
Hoài Niệm vừa bực bội vừa phiền muộn, cô vẫn không thể quen với sở thích quái gở của anh.
Tắm xong đi ra, điện thoại rung lên, tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn gửi đến.
[Chạy cái gì?]
[Không thể tắm rửa ở chỗ anh rồi hãy đi sao?]
Hoài Niệm bĩu môi.
Ở chỗ anh có thể chỉ đơn thuần là tắm rửa sao?
Chắc chắn sẽ bị anh “ăn sạch sẽ“.
Thôi được rồi.
Đã bị anh “ăn” rồi.
Vừa nghĩ đến tối nay, hình ảnh Đoàn Hoài Ngạn quỳ gối trước mặt mình, nét mặt Hoài Niệm cứng đờ, như màn đêm tĩnh lặng bị cơn mưa lạnh lẽo xé toạc, bóng tối bị phá vỡ từng chút một.
Cô nhướng mắt, liếc thấy trong tấm gương trên bàn phản chiếu một khuôn mặt ửng đỏ bất thường.
Cô mệt mỏi dựa vào lưng ghế, đôi môi đỏ mọng mím chặt, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Có lẽ do hành động phóng túng quá mức của Đoàn Hoài Ngạn tối nay, Hoài Niệm vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng lúc nãy, khiến cô sợ hãi vội vàng mở mắt ra.
Cô không muốn nằm mơ thấy anh, tên cầm thú bên ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thối rữa này nữa.
Mưa đêm tí tách, bóng cây loang lổ.
Mãi đến nửa đêm về sau, Hoài Niệm mới ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Trời âm u, gió nhẹ hiu hiu.
Hoài Niệm vừa mặc xong quần áo, liền nghe thấy mẹ gọi: “Nhà có khách, nói là tìm con.”
Hoài Niệm hỏi: “Ai vậy ạ?”
“Nhị thiếu gia nhà họ Trì.”
Trì Kính Đình.
Trong số rất nhiều bạn thân của Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm tiếp xúc nhiều nhất với Trì Kính Đình.
Tính cách của Trì Kính Đình hoàn toàn trái ngược với Đoàn Hoài Ngạn, một người kín đáo, một người phô trương. Sự phô trương của Trì Kính Đình là rõ ràng, mái tóc vàng chói mắt, phong cách ăn mặc thời thượng có thể lên tạp chí thời trang, xe đi lại hàng ngày luôn là những chiếc xe thể thao hào nhoáng, động cơ được độ lại, tiếng gầm rú như muốn xé toạc bầu trời.
Anh ta ăn nói ngọt ngào, khéo léo dỗ dành, giỏi nhất là dỗ dành con gái.
Vừa nhìn thấy Hoài Niệm, anh ta liền dùng giọng điệu nũng nịu gọi cô: “Em Hoài Niệm——”
Đáp lại anh ta là ánh mắt lạnh nhạt của Đoàn Hoài Ngạn ngồi đối diện, kèm theo ý cảnh cáo.
Là người bạn duy nhất biết về mối quan hệ giữa Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm, Trì Kính Đình chẳng hề sợ hãi.
Nhà họ Đoàn có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, Đoàn Hoài Ngạn phải kiềm chế tính chiếm hữu nhỏ nhen của mình lại.
Trì Kính Đình quả thực đang nhảy múa trên dây, gọi càng nhiệt tình hơn: “Em Hoài Niệm à, mấy ngày không gặp, em dường như lại xinh đẹp hơn rồi.”
Hoài Niệm nhận ra sự nịnh nọt quá mức của anh ta, nghĩ đến việc anh ta đến tìm mình, cô có một dự cảm không lành: “Anh chắc không phải đến tìm em để nhờ em làm gì đó chứ?”
“Thật thông minh, quả không hổ danh là học sinh giỏi, anh còn chưa nói gì mà em đã đoán ra rồi.”
“Chuyện gì?”
“Anh để ý một cô gái ở trường em.”
“... Em có quen không?”
“Em chắc chắn quen, vì anh thấy cô gái đó trong vòng bạn bè của em.” Trì Kính Đình vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, tìm ảnh, đưa đến trước mặt Hoài Niệm.
Ánh mắt Hoài Niệm dừng lại.
Bức ảnh trước mắt là một bức ảnh chụp chung, được ghép lại từ những khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống.
Đại học Nam khai giảng vào cuối tháng Tám.
Đầu năm học, hội học sinh tổ chức họp, mời các hội trưởng hội học sinh của các khoa đến tham dự. Sau cuộc họp, có người đề nghị liên hoan. Hội trưởng hội học sinh hào phóng, tự bỏ tiền túi mời mọi người đi ăn.
Bức ảnh được chụp trong buổi liên hoan.
Trong ảnh mọi người tạo dáng khác nhau, Hoài Niệm bị người ta khoác tay, đôi mắt trong veo nhìn vào ống kính, nụ cười nhẹ nhàng như cành hoa sau cơn mưa, mang một vẻ đẹp trong sáng.
Trì Kính Đình đương nhiên không phải chỉ Hoài Niệm, anh ta chỉ cô gái bên cạnh Hoài Niệm.
“... Lâm Sơ Nguyệt, hội trưởng hội học sinh của Học viện Nghệ thuật.” Hoài Niệm nói.
“Không chỉ người đẹp, tên cũng rất hay.” Trì Kính Đình nghiêm túc nói, “Sơ nguyệt sấn thanh hoan, lan yên vãn kính trì [*]. -- Nói sao nhỉ, hai chúng ta có phải là trời sinh một cặp không?”
[*] Trăng non bầu bạn niềm vui, sương chiều vương lối về.
Hoài Niệm im lặng: “Đều không phải trong cùng một bài thơ, sao lại là trời sinh một cặp được?”
Trì Kính Đình giở trò: “Em đừng quan tâm, tôi và cô ấy chính là trời sinh một cặp.”
“...”
“Em giúp anh hẹn cô ấy ăn cơm, được không?”
“...”
Hoài Niệm không giỏi từ chối người khác, cô suy nghĩ một lúc, lựa lời: “Em có thể giúp anh hẹn cô ấy ăn cơm, nhưng cô ấy chưa chắc đã đồng ý.”
Trì Kính Đình có một sự tin tưởng khó hiểu đối với cô: “Anh rất yên tâm về em, chỉ cần khuôn mặt này của em, không ai có thể từ chối em đâu.”
Hoài Niệm: “Nhưng là anh mời cô ấy ăn cơm, không phải em mời cô ấy ăn cơm.”
Trì Kính Đình bổ sung: “Là chúng ta--”
Anh ta chỉ vào mình, rồi lại đưa tay chỉ về phía Hoài Niệm, ngón trỏ xoay nửa vòng, chỉ vào Đoàn Hoài Ngạn nãy giờ vẫn im lặng.
“Chúng ta.”
Đoàn Hoài Ngạn nói không chút cảm xúc: “Ai với cậu, chúng ta?”
Trì Kính Đình rất thẳng thắn: “Được rồi, là tôi và Hoài Niệm -- chúng ta.”
Hoài Niệm phụ họa: “Đúng, chỉ có em và anh.”
Đoàn Hoài Ngạn làm sao mà không nghe ra sự bài xích trong lời nói của cô: “Không thích tôi ăn cơm cùng các cậu?”
Anh cười: “Dì Quân.”
Mẹ của Hoài Niệm lập tức xuất hiện, thò đầu ra: “Có chuyện gì vậy cậu chủ?”
Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi nói: “Bạn tôi nói trưa nay, muốn Hoài Niệm ăn cơm với chúng tôi, dì nhớ đặt thêm bộ đồ ăn của Hoài Niệm lên bàn nhé.”
“...”
“...”
Hoài Niệm trừng mắt nhìn Đoàn Hoài Ngạn, mắt sắp cay xè.
Sau đó, đầu cô từ từ cúi xuống, chỉ còn lộ ra một cái đầu đen bóng.
Đoàn Hoài Ngạn luôn như vậy.
Chỉ cần Hoài Niệm có một chút ý định phủi sạch quan hệ với anh, anh sẽ dùng cách này, ép buộc cô, khiến cô phải gần gũi anh trước mặt mẹ cô.
Mọi người đều nói Đoàn Hoài Ngạn tốt.
Nhưng chỉ có Hoài Niệm biết, anh xấu xa đến mức nào.
Cô ghét anh.
Rất. Cực kỳ. Vô cùng.