Cơ thể hai con quỷ nhanh chóng nổi bọt, thối rữa, cuối cùng trở nên giòn tan, đông cứng lại tại chỗ, biến thành hai khúc tempura khổng lồ.
(*) Tempura là một món ẩm thực của Nhật Bản gồm các loại hải sản, rau, củ tẩm bột mì rán ngập trong dầu.
Lục Tân tiến lên, thuận tay cầm lấy một chiếc gậy cán bột chọc chọc vào, con quỷ tempura lập tức sụp đổ, sau đó dấu vết của ba con quỷ cũng tan biến theo làn khói.
Chúc Ương ra hiệu cho Uông Bội mở cửa, Uông Bội bàng hoàng buông Ngô Việt ra, Ngô Việt cũng ngây người không hề phản kháng.
Uông Bội thử mở cửa hai lần vẫn không được, liền quay đầu nhún vai với Chúc Ương.
Chúc Ương cười lạnh một tiếng, cầm cuốn sách lên trước mặt: “Này! Không biết điều sao?”
Nói rồi, cô đập mạnh cuốn sách xuống bàn mấy cái: “Mày là đồ vô danh tiểu tốt, đến địa bàn của người khác mà không chịu bái núi, nhận chủ, ngoan ngoãn rụt đuôi làm người, ngược lại còn tham lam quá mức. Không cho mày giết mười mấy người kia là mày giở trò à?”
“Kết cục của ba tên kia mày đã thấy rồi đấy? Mày nghĩ mày có thể chịu đựng được bao nhiêu?” Nói rồi, cô nhấc cuốn sách lên trên chảo dầu: “Ngô Việt, ra ngoài nói với mọi người hôm nay có thêm món mới, tempura giấy chiên giòn.”
Sau đó, cô nói với cuốn sách: “Tao cho người ta ăn mày vào, rồi ị ra mày có tin không?”
“Cạch” một tiếng, khóa cửa nhà bếp tự động mở ra, thậm chí còn hé mở một khe hở, tạo điều kiện cho bọn họ ra ngoài.
Uông Bội bàng hoàng, cảm thấy sự sợ hãi vừa rồi của mình thật dư thừa.
Ngô Việt cũng không khá hơn là bao, chỉ là tâm trạng của cậu ta phức tạp hơn, cậu ta thực sự đã tuyệt vọng với thế giới này, muốn chết chung với đám người cặn bã kia, nhưng cậu ta không ngờ cuốn sách nguyền rủa này lại có thể thao túng quỷ hồn, hiện hình tấn công người khác.
Làm hại người khác không phải là ý định ban đầu của cậu ta, mặc dù kết quả cuối cùng khiến người ta hoang mang và có chút buồn cười, nhưng cuốn sách bị cướp đi đồng nghĩa với việc những kẻ sau đó sẽ không nhận được hình phạt thích đáng.
Chúc Ương thấy cậu ta khó giấu nổi vẻ buồn bã, tiếc nuối, nhất thời cũng không nói gì, ra ngoài gọi Lý Lập cùng tạm thời trở về biệt thự.
Lúc này mới đến trưa, cô giáo Khâu đã trở về, hôm nay cuối tuần cô ấy không có tiết dạy, liền dẫn con trai đi mua hai bộ quần áo mới, lại dẫn cậu bé đi ăn đồ ăn nhanh mà cậu bé thích.
Trước đây, vì chồng cô ấy bài bạc, nghiện rượu, suốt ngày đòi tiền, nên ngay cả mua rau cô ấy cũng phải tằn tiện, nhớ lại cũng đã lâu rồi cô ấy không dẫn con trai đi chơi.
Tiểu Minh cầm món đồ chơi khủng long được tặng kèm khi ăn đồ ăn nhanh khoe với Chúc Ương, cô giáo Khâu liền hỏi chuyện tấm kính, Chúc Ương lấy cớ đánh chuột để lấp liếm cho qua.
“Không có gì đâu, để tôi bảo chủ nhà cắt cho một tấm kính khác là được, cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Nói rồi, cô ấy nhìn quanh: “Chủ nhà đâu rồi nhỉ, từ sáng sớm đã không thấy anh ta đâu, cửa phòng cũng mở toang không đóng, đồ đạc mất mát gì thì đừng có oan uổng người ta.”
Lý Lập vội vàng nói: “Mẹ anh ta mất rồi, sáng sớm đã vội vã về quê lo ma chay, dặn dò chúng ta cứ tự nhiên.”
“Ồ!” Nghe vậy, cô giáo Khâu cũng không hỏi han gì thêm.
Người bình thường nghe nói nhà ai có tang khó tránh khỏi thở dài, nhưng chủ nhà thật sự không phải là người đáng thương cảm, bà mẹ của anh ta cũng vậy.
Mùa hè còn đỡ, nói là ở quê có vườn cây ăn trái cần phải trông nom, mùa đông không có việc gì lại đến đây ở, y như một bà già keo kiệt, khó tính, suốt ngày gây chuyện thị phi.
Đang nói chuyện, cô giáo Khâu nhận được một cuộc điện thoại, là đồng nghiệp ở trường gọi đến.
Ban đầu, cô ấy còn tưởng là chuyện công việc, nhưng sau khi nghe điện thoại được một lúc, mọi người thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, toàn thân run rẩy, điện thoại từ trên tay rơi xuống đất.
Cô giáo Khâu ngã quỵ xuống ghế sofa, hai mắt ngấn lệ, nhìn mọi người một lượt, khóc nức nở: “Tên đó, tên đó đã giết cả nhà thầy Chu rồi.”
Thầy Chu chính là người mà cô giáo Khâu thầm mến lúc trẻ trong nhật ký, cũng là giáo viên chủ nhiệm hiện tại của Tiểu Minh.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, không ngờ tuyến nhiệm vụ này lại còn lan rộng ra, mặc dù đã dự đoán ngày thứ sáu nhất định sẽ không yên ổn, nhưng mọi người không ngờ ngay cả người vô tội cũng bị liên lụy một cách thảm khốc như vậy.
Cô giáo Khâu tiếp tục nói: “Sáng nay, cả nhà thầy Chu được phát hiện đã chết ở nhà, cảnh sát đã kiểm tra camera giám sát của khu chung cư và hành lang. Tên khốn nạn đó, anh ta có giỏi thì đến giết tôi đây này, tại sao lại ra tay với bọn họ, anh ta dựa vào cái gì chứ?”
Cô giáo Khâu khóc đến mức tê tâm liệt phế, khiến Tiểu Minh sợ hãi, luống cuống tay chân, Uông Bội vội vàng bịt tai đứa bé, ôm cậu bé lên lầu.
“Con của thầy Chu mới ba tuổi, mới ba tuổi...”
Mấy người chơi cũng không dễ chịu gì, đặc biệt là Chúc Ương, phát triển đến mức này, cái trò chơi chết tiệt này quả thực là tập hợp của những điều xấu xa nhất.
Trong lòng cô dâng lên một cỗ tà khí, đứng dậy đi vào bếp rút một con dao phay ra, đây là dao của cô giáo Khâu, dùng để chặt xương.
Sau đó, cô trở lại phòng khách, “ầm” một tiếng, đập mạnh con dao phay xuống trước mặt cô giáo Khâu đang gục đầu khóc nức nở.
Cô giáo Khâu bị tiếng động này làm cho ngừng khóc, chỉ nghe thấy Chúc Ương nghiến răng nghiến lợi nói: “Khóc cái gì? Anh ta muốn chính là phản ứng này của cô đấy. Cô có tin anh ta lúc này đang ngồi trong quán rượu nào đó, vừa uống rượu vừa tưởng tượng ra bộ dạng này của cô không?”