Lúc đi ngang qua bọn họ, cô liếc mắt nhìn bàn tay anh ta, khiến cho răng của chồng cô Khâu lại bắt đầu đau nhức.
Anh ta cứng đờ hạ tay xuống, kéo vợ con vào phòng, cũng không dám làm ồn nữa khi người phụ nữ kia còn ở nhà.
Ở thế giới thực, Chúc Ương không thèm nhìn loại rác rưởi này, nhưng trong trò chơi kinh dị, cô không còn cách nào khác, lại không thể tự mình chọn NPC, thật sự là làm mất phong cách tiên nữ của cô.
Bữa tối, bọn họ ăn ở một quán món Tứ Xuyên khá ngon gần đó, nếu nói là bọn họ cảm thấy an ủi ở chỗ này, thì chắc là những quán ăn ngon ở khắp mọi nơi này.
Lúc về, Chúc Ương còn cảm thán: “Ước gì sau khi vượt qua trò chơi, chúng ta có thể quay lại đây, chỉ với những quán ăn này cũng đáng để đến đây mấy lần.”
Lục Tân nhếch mép: “Chị thật sự không kiêng kỵ gì cả.”
Chúc Ương lườm cậu ta: “Bổ sung thêm một điều, quy tắc dành cho đàn em, điều thứ 134, không được cãi lời, không được phàn nàn, đừng tưởng rằng giữa đàn em và đại tỷ có sự hài hước bình đẳng.”
Lục Tân trợn mắt: “Vâng, vâng! Em lỡ lời. Vậy điều thứ 135 là gì?”
“Chưa nghĩ ra.” Chúc Ương coi trời bằng vung nói: “Mỗi đàn em sẽ có quy tắc khác nhau, dù sao thì mỗi người đều có cách ngu ngốc khác nhau, chắc chắn là trọng điểm cũng sẽ khác nhau, tất nhiên là quy tắc do chị đặt ra.”
Lục Tân hít sâu một hơi, sau đó thở ra, tự lẩm bẩm với giọng chỉ có một mình cậu ta nghe thấy: “Còn kinh khủng hơn cả trước đây—”
Hai người trở về biệt thự, không ngờ lại gặp kẻ theo dõi cô Thôi, người đã bị ném ra ngoài hôm qua, ở đại sảnh.
Lúc này, cô Thôi không có ở nhà, rõ ràng là đối phương đến đây vào lúc này là có mục đích khác.
Quả nhiên, sau khi đến gần, bọn họ lờ mờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh ta và chủ nhà, thoáng nghe thấy vài từ.
Như là “chìa khóa”, “phòng”, “bất ngờ vào tối mai”, “thành toàn”,...
Chủ nhà cũng cười nham hiểm, dê xồm, nói gì đó với anh ta, trên mặt lộ vẻ đồng tình.
Sau đó, hai người đồng thời nhìn thấy Chúc Ương đang đi đến gần, sắc mặt đều thay đổi, tên theo dõi kia càng không nói gì nữa.
Anh ta ra hiệu “đã thống nhất” với chủ nhà, sau đó cúi gằm mặt, len lén đi vòng qua Chúc Ương và Lục Tân, chạy ra ngoài.
Chẳng phải nói đây là nơi diễn ra cốt truyện sao, đã sợ hãi như vậy, mà vẫn còn dám đến đây vào lúc này.
Đây chính là sức mạnh của sự phát triển cốt truyện, Chúc Ương nghi ngờ là cho dù có đánh gãy chân anh ta, thì đến phân cảnh của anh ta, chắc chắn anh ta cũng sẽ bò đến đây.
Lúc trở về phòng, Lý Lập và Uông Bội đã chuẩn bị xong dụng cụ, Chúc Ương nhìn qua, rất nhiều thứ cô không biết tên.
Cũng không biết là bọn họ mua ở đâu, đây chính là tác dụng của người có kinh nghiệm.
Buổi tối, nằm trên giường chơi điện thoại đến tận khuya, trước khi đi ngủ, cô lại đứng dậy, định ra ngoài đi toilet.
Kết quả là vừa mới ra khỏi cửa đã gặp Ngô Việt trở về, nhưng so với vẻ nhút nhát, lầm lì trước đây, thì lúc này, cậu nam sinh cấp ba này có chút khác lạ.
Chúc Ương không chắc chắn có phải là do manh mối được kích hoạt hay không, nhưng lúc này, Ngô Việt lại chủ động dừng lại, nói chuyện với cô.
Hành lang không bật đèn, chỉ dựa vào ánh đèn lờ mờ từ bồn rửa mặt để chiếu sáng, khiến cho bóng người trông rất kỳ quái.
Đây là lần đầu tiên Chúc Ương nghe thấy cậu nam sinh cấp ba này nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt, không giống người sống.
Cậu ta nói: “Sao cô biết nó được làm từ da người?”
Nói xong câu này, Chúc Ương còn chưa kịp kinh ngạc, thì cậu ta đã như bừng tỉnh, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hoảng loạn, quay đầu bỏ chạy về phòng.
Được rồi! Lát nữa lại phải dùng hết một chai nước rửa tay.
Chúc Ương nhớ lại việc mình đã sờ vào cuốn sách kia tối qua, liền cảm thấy buồn nôn.
Sau khi đi toilet xong, cô bật nước xối xả rửa tay một lúc lâu, da tay sắp bị tróc ra rồi, mới buồn bực tắt vòi nước.
Kết quả, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người trong gương thay đổi khuôn mặt, tuy rằng xinh đẹp hơn Sadako giả kia, nhưng ngay sau đó, người trong gương bắt đầu chảy máu từ bảy lỗ.
Chúc Ương buông thõng vai, xoay người một vòng, không còn tâm trạng để tìm hiểu cách hù dọa thiếu sáng tạo này nữa.
Cảm giác ghê tởm không thể nào rửa sạch trên tay, lại gặp phải chuyện này, đúng là “dầu đổ thêm vào lửa”, lửa giận của cô bốc lên cao ngút trời.
Chúc Ương quay phắt người lại, đưa tay thò vào trong gương, túm tóc nữ quỷ kia, kéo mạnh ra ngoài, kéo nửa người nữ quỷ kia ra khỏi gương.
****
Chúc Ương từ nhỏ đến lớn rất ít khi trực tiếp đánh nhau với người khác, xung quanh cô lúc nào cũng có người để sai bảo.
Hai mươi năm qua, cô gặp phải vô số mâu thuẫn với người khác. Trong số đó, phần lớn đối tượng đều muốn giết chết cô.
Số người thật sự ra tay, tuy chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng so với con số khổng lồ kia, thì vẫn không phải là ít.
Nhưng số lần Chúc Ương bị đánh trúng lại đếm trên đầu ngón tay, con số này gần như bằng với số lần cô thật sự động thủ.
Không có kinh nghiệm gì, cho nên cô diễn tả rất sinh động dáng vẻ luống cuống của con gái khi tức giận đánh nhau.
Chỉ thấy cô túm tóc nữ quỷ kia, kéo nửa người nó ra khỏi gương.
Kéo đến trước mặt, tát liên tiếp vào đầu nó.
Vừa đánh vừa mắng: “Dám hù dọa tao hả?”
“Dám chảy máu từ bảy lỗ hả?”
“Dám làm mặt thối hả?”
“Có tin tao nhổ sạch tóc mày không?”