Chúc Vị Tân nói: “Trò chơi nói, nếu như em lựa chọn từ chối, thì ký ức cũng sẽ biến mất, chị thật sự muốn em không biết gì về việc chị gái mình thường xuyên phải đối mặt với nguy hiểm sao?”
“Chỉ cần nghĩ đến lúc chị gặp nguy hiểm, có thể em đang ở phòng bên cạnh chơi trò chơi, cười đùa, đến sáng hôm sau, thứ em nhìn thấy có thể là thi thể của chị, em đã cảm thấy đau lòng đến chết đi sống lại rồi.”
Chúc Ương không hề lay động: “Vậy thì sao? Vì vậy, em cũng muốn tự mình trải qua những điều mà chị đã trải qua, để lúc chị vượt ải, không chỉ phải lo lắng bản thân có thể sống sót ra ngoài hay không, mà còn phải lo lắng xem em có ngày nào đó cũng sẽ mất mạng hay không?”
“Bà nội đã từng nói, em là cháu đích tôn của nhà họ Chúc, cả nhà họ Chúc đều trông cậy vào em để nối dõi tông đường, làm sao có thể để em xảy ra chuyện được?”
Chúc Vị Tân ngẩng cao đầu, nói: “Lúc bà nội nói vậy, chị đã lớn tiếng cãi nhau với bà, nói bà trọng nam khinh nữ, còn đe dọa bà, nếu bà không nhận sai, thì chị sẽ mang em vứt đi, dọa cho bà nội từ đó về sau không dám nói lung tung nữa, bây giờ chị lại nói những lời này với em?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây