Biểu cảm của chủ nhiệm giáo dục lúc này đã không còn vẻ mặt vui mừng, hân hoan khi cầm tiền chạy trốn đến một cuộc sống mới nữa, mà là nhìn chằm chằm vào Chúc Ương với vẻ căm hận.
“Cô đã phá hỏng kỷ luật của tôi, cũng phá hỏng nguyên tắc của tôi.”
Chúc Ương cười khẩy: “Tôi cũng đâu có ép cô nhận tiền? Sao nào? Bây giờ mới biết mình không thể thoát ra ngoài, tiền bạc đối với cô chẳng khác nào rác rưởi, nên coi khoảng thời gian đó là vết nhơ sao?”
“Không sao, không sao, nghĩ thoáng ra một chút, cô thử nghĩ lại xem, hôm qua cô đã lặp đi lặp lại hành động ra khỏi trường mấy chục lần, có phải là cảm thấy sự xấu hổ vì nhận hối lộ căn bản chẳng đáng là gì?”
“Ha ha! Nói cho cùng, ngu ngốc còn khó chấp nhận hơn là tham lam, đúng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây