“Nếu bà sợ chịu trách nhiệm, thì cứ nói là tôi tự ý quyết định là được, không liên lụy đến bà đâu.”
Thế thì quản lý ký túc xá còn lo lắng gì nữa? Lại còn không cần phải nấu cơm, vừa hay được rảnh rỗi.
Lưu Chí và Triệu Số như được đại xá, lập tức cởi bỏ đồng phục: “Ôi chao, cảm ơn trường cũ không giết, cảm ơn thầy giáo ngày xưa ân cần dạy dỗ, lúc tức giận lắm cũng chỉ đánh vào lòng bàn tay tôi.”
“Chờ tôi thoát khỏi trò chơi này, việc đầu tiên chính là mua giỏ hoa quả, quà bổ dưỡng đi thăm thầy giáo.”
Tuy rằng Lưu Chí và Triệu Số không phải là cao thủ nấu nướng gì, nhưng thường ngày bọn họ đều sống một mình, nên những món ăn gia đình vẫn biết làm, Lưu Chí không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích ở nhà mày mò nấu nướng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây