Phương Chí Viễn hỏi Chúc Ương: “Hóa ra cô bảo tôi lấy máu của trưởng thôn là để làm việc này sao? Tại sao máu của ông ta có thể giúp các cô gái thoát khỏi sự khống chế của quỷ Bồ Tát?”
Hỏi xong, anh ta mới nhận ra đây là đạo cụ của người ta, không nên tùy tiện hỏi han.
Bèn cùng Viên Bân cười ha hả, chuyển chủ đề: “Nói đến chuyện lấy máu của lão già đó cũng dễ thôi, tôi giấu một cây đinh trong tay áo, lúc cụng ly với ông ta, nhân tiện cứa một nhát là xong.”
“Lấy cớ nói là sáng nay lúc giúp dựng rạp không cẩn thận bị dính vào người, sẽ không ai nghi ngờ.”
Người nông thôn thường sống rất thô kệch, vết thương nhỏ, bệnh vặt căn bản không coi là gì, quanh năm suốt tháng làm ruộng, chặt củi, chẻ tre, có ai mà không bị thương vài lần?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây