Chúc Ương mỉm cười, bưng bát đứng dậy, đi thẳng vào trong từ đường.
Mấy thanh niên trai tráng vội vàng chặn cô lại, trưởng thôn vội vàng nói: “Cô định làm gì vậy? Đến nước này rồi thì đừng có giở trò nữa, ngoan ngoãn nhận lễ vật đi, yên tâm, mùi vị chắc cũng không tệ đâu, cứ coi như là ăn một miếng thịt.”
Chúc Ương nói: “Đã là Bồ Tát muốn cưới hỏi, thì tất nhiên phải nhận lễ vật trước mặt nó, sao có chuyện để một đám người ngoài ở đây tự biên tự diễn.”
“Sao nào? Ngày mai là ngày vui của Bồ Tát, chẳng lẽ các người còn không cho tôi gặp mặt nó sao?”
Nói rồi, cô bất chấp sự ngăn cản của mọi người, đẩy một người ra, đi thẳng vào trong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây