Người phụ trách nướng thịt là Viên Bân, bởi vì mấy cô gái đều không làm, Phương Chí Viễn lại lấy cớ mình có nhiệm vụ, đẩy sang cho anh.
Viên Bân đành phải ngậm ngùi nhận mệnh, lấy dây thép xâu mấy miếng thịt vụn lại thành một xiên, tùy tiện nhặt mấy cành cây khô trong sân đốt lên, một lúc sau đã nướng xong.
Phải nói là, thịt rất thơm, nhưng mùi thơm này khiến người ta nghĩ đến lai lịch của nó, thật sự còn kinh tởm hơn cả mùi hôi thối.
Nướng xong, anh định đưa cho Chúc Ương, kết quả Chúc Ương cau mày nói: “Đưa cho tôi làm gì? Kinh tởm muốn chết, cậu cầm lấy đi.”
“Lát nữa ăn cơm, cậu cố gắng ngồi cạnh trưởng thôn, tìm cơ hội bỏ vào bát thức ăn của ông ta, để ông ta ăn hết đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây