Trong lòng Chúc Ương cảm thấy khó chịu, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề mà cô vẫn luôn cố gắng lờ đi, nhưng nó vẫn quanh quẩn trong đầu cô: “Vậy chị hỏi em, lúc trước, chính là khoảng thời gian chị mới chuyển đến đây ở, anh ta có đến tìm chị không?”
“Có chứ!” Chúc Vị Tân đáp: “Lúc đó chị mắng anh ta một trận thậm tệ, sau đó đuổi anh ta đi, ngay sau đó thì chị cũng bỏ đi, hai hôm sau, anh ta tưởng chị hết giận, đến nhà tìm chị, biết chuyện thì sững sờ, sau đó liền lái xe đến sân bay tìm chị.”
“Nhưng mà nghe nói trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ, may mà anh ta không sao, sau này em cũng không biết vì sao anh ta không đến tìm chị nữa.”
Chúc Ương mặt mày tái mét, cổ họng nghẹn lại như bị nhét bông, mắt cũng hơi cay cay nhưng cô cố kìm nén lại.
Chúc Vị Tân thấy chị gái mình bình thường ăn nói sắc bén như vậy, giờ phút này lại bị người ta chế giễu mà không nói lại được lời nào, hơn nữa, theo thái độ trước giờ của chị gái đối với Lộ Hưu Từ, chẳng phải cô nên hả hê, cười trên nỗi đau của người khác sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây