Tô Kỷ Thời mơ màng nằm trên hàng ghế sau của chiếc xe bảo mẫu, hoàn toàn không nhớ nổi mình đã từ giường khách sạn làm cách nào chuyển đến đây.
Cả người cô mỏi nhừ, một cảm giác uể oải từ tận sâu trong xương tuôn trào ra ngoài. Nghĩ lại chuyện điên rồ tối qua, cô không nhịn được mà lầm bầm chửi Mục Hưu Luân vài câu.
“Chị Tô, chị tỉnh rồi à?!” Tiểu Hạ nghe thấy tiếng cô liền vội vàng chạy tới.
Xe hơi lắc nhẹ, Tô Kỷ Thời vịn tay ngồi dậy, cơ thể vẫn còn mềm nhũn, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bên ngoài nắng sáng rực rỡ, bánh xe cán qua lớp tuyết trắng xóa, bắn tung những mảnh băng nhỏ lấp lánh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây