“Từ sân bay đến đây đường còn khó đi hơn anh tưởng. Anh chỉ có thể ở lại đây 5 tiếng.” Anh giơ cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ, “Chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Tô Kỷ Thời mờ mịt hỏi: “Tranh thủ làm gì?”
“Chẳng phải chính em nói sao?” Anh nhướng mày, bước tới gần cô, ánh mắt sắc lạnh, “—‘Tắm chung’.”
Nói xong, anh bất ngờ vòng tay ôm lấy eo cô. Cô mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng anh.
Cơ thể hai người áp sát nhau, không còn một khe hở. Đồng thời, Tô Kỷ Thời rõ ràng cảm nhận được, giữa hai chân anh có một thứ nóng rực và cứng ngắc đang ép vào cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây