Thế nhưng, Chu Tinh lại lượn lờ lựa chọn rất lâu. Khi thì chê màu cam quá chói, khi lại bảo màu xanh không đủ chuẩn, lúc thì phàn nàn màu hồng quê mùa. Cuối cùng, Chu Tinh lôi ra một bộ váy trắng tinh từ góc cuối cùng của giá treo. Mặc thử lên người, cô ta lập tức cảm thấy mình trong gương chẳng khác nào một cô dâu bước vào lễ đường, đẹp đến nao lòng.
“Ái da! Cô làm gì mà vụng về thế, kéo rối cả tóc tôi rồi!” Chu Tinh bất ngờ hét lên, làm cô bé người Kazakh đang giúp cô ta trang điểm giật nảy mình.
Cô bé đó có đôi mắt trong veo, sống mũi cao, gương mặt thanh tú. Khi bị Chu Tinh quát, đôi mắt xám nhạt ngân ngấn nước, như chỉ cần thêm một lời nặng nề nữa là có thể bật khóc. Trên tay cô bé là chiếc mũ truyền thống của người Kazakh, thân mũ cao vút như tháp nhọn, trên đỉnh được cắm một chiếc lông vũ mềm mại. Lông vũ theo trọng lực rũ xuống, tạo thành một đường cong rất đẹp mắt.
Để đội chiếc mũ này cần cố định bằng kẹp tóc. Nhưng chỉ vì cô bé hơi mạnh tay một chút, đã bị Chu Tinh mắng té tát.
Thực ra, đây chỉ là cái cớ để Chu Tinh trút giận. Nghĩ đến cảnh vừa rồi, khi Tô Cẩn cưỡi ngựa, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống cô ta, Chu Tinh lại cảm thấy uất nghẹn. Lúc đó, cô ta sợ đến mức không nói nổi một lời, lại còn lơ ngơ đồng ý với lời thách đấu của đối phương!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây