“Cô… cô là Tô Cẩn thật sao?” Cô gái tóc đuôi ngựa lắp bắp hỏi.
“Đúng vậy,” Tô Kỷ Thời đáp, nụ cười vẫn rất tự nhiên.
Cô đã quen với danh phận Tô Cẩn, thoải mái để người ta nhìn, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Tôi không phải Tô Cẩn, tôi chỉ là 50% Tô Kỷ Thời.
Tô Kỷ Thời không giải thích lý do mình xuất hiện ở đây. Cô tự nhiên bước đến trước mặt cô gái tóc đuôi ngựa, chìa tay ra:
“Xin lỗi, tôi có thể mượn điện thoại của cô để gọi nhờ một cuộc được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây