“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.” Tô Kỷ Thời cố gắng gượng đứng dậy dù tay chân vẫn còn bủn rủn, rồi nhờ Tiểu Hạ dìu lên.
Cô nhìn quanh một vòng, bất ngờ phát hiện mình đang ở giữa một khu rừng sâu.
Bốn bề yên tĩnh lạ thường, mây đen che khuất ánh trăng. Chỉ có một tia sáng nhàn nhạt từ nửa vầng trăng lộ ra, đủ để lờ mờ nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
“Chuyện gì đang xảy ra? Chúng ta đang ở đâu?” Cô nhíu mày nhưng không tỏ ra chút hoảng sợ nào.
Tiểu Hạ vội vàng kể lại mọi chuyện mà cô biết, giọng lắp bắp đứt quãng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây