Cô nhướng mày, mang theo vẻ sắc bén của một người từng trải, lạnh giọng hỏi: “Tôi cho các anh thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc là ai muốn gặp tôi?”
Hai vệ sĩ nhìn nhau. Rõ ràng họ nghĩ rằng việc đối phó với một minh tinh nhỏ bé như cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Ai ngờ Tô Kỷ Thời lại là một “khúc xương khó nhằn”, không những không sợ, mà còn đứng hiên ngang, kiêu hãnh như một chú mèo báo đang chế nhạo hai con chó canh cửa ngu ngốc.
Cuối cùng, nhớ đến lời căn dặn của “chủ nhân“... không, phải nói là “ ông chủ”, hai người đành nhượng bộ.
“Cô Tô, ông chủ của chúng tôi họ Mục.”
Tô Kỷ Thời: “…” Một tia hy vọng lóe lên trong đầu, cô hỏi: “Mục Hưu Luân?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây