Cô không biết phải diễn tả tâm trạng mình lúc này thế nào. Như một tòa lâu đài hoa lệ tưởng chừng không thể phá hủy, nhưng hóa ra lại có những khe hở nhỏ không thể khép kín hoàn toàn. Từng đợt gió lạnh len lỏi, không thể ngăn lại.
Những trang nhật ký ẩn giấu trong chiếc điện thoại này khiến cô bối rối. Chúng là thứ đã đẩy cánh cửa sổ kia mở rộng hơn, hay đã đóng nó chặt lại?
Mẹ cô, em gái cô, và chính cô… Vì một quyết định cách đây 20 năm, số phận của cả ba đã bị ràng buộc với nhau. Giờ đây, 20 năm sau, số phận ấy lại được viết tiếp bằng một cách hoàn toàn mới.
Tô Kỷ Thời không để bản thân mãi chìm đắm trong nỗi đau âm ỉ này. Cô gập điện thoại lại, nhét nó vào túi áo trong, như thể muốn giấu kín mọi thứ trước mắt mình.
Cô đứng trước mộ mẹ mình thêm một lúc lâu, cho đến khi ánh mặt trời bắt đầu lặn xuống, tiếng quạ kêu vang như thúc giục cô rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây