Họ đến từ nhiều quốc gia khác nhau: có người là dân bản địa sống ở bờ tây, có người là khách du lịch, cũng có người là tiểu thương đang kinh doanh ở đây… Khi thảm họa ập đến, chỉ cần chậm một bước, họ đã bỏ mạng dưới lòng biển.
Một bà cụ bất ngờ quỳ xuống, định dập đầu tạ ơn Mục Hưu Luân. Những giọt nước mắt già nua lăn dài theo những nếp nhăn sâu hoắm trên khuôn mặt. Bà ấy đã già, không còn sức để chạy. Lúc nghe thấy cảnh báo sóng thần, bà ấy đã nghĩ hôm nay sẽ là ngày mình chết trên bãi biển. Chính người thương nhân trẻ tuổi này đã cứu bà ấy, không chỉ đưa xe cho họ thoát nạn mà còn mở cửa khu mỏ để họ trú ẩn. Ân tình này, bà ấy sẽ không bao giờ quên.
Mục Hưu Luân vội vàng đỡ bà ấy dậy, không để bà quỳ xuống.
Anh không nghĩ mình là “cứu tinh” như lời bà cụ. Đối với anh, đây chỉ là điều mà một người có lương tâm nên làm.
Qua cửa kính xe, Tô Kỷ Thời nhìn thấy đám đông tị nạn vây quanh Mục Hưu Luân. Nếu không có vệ sĩ bảo vệ, có lẽ anh đã bị họ nhấn chìm trong vòng vây. Trên mỗi khuôn mặt là sự vui sướng sau khi thoát chết. Ở khoảnh khắc này, bất kể họ đến từ đâu, có màu da hay mái tóc như thế nào, tất cả đều dùng chung một thứ ngôn ngữ – ngôn ngữ của lòng biết ơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây