Edwin vẫn nhớ rõ, ngày đầu tiên cô gái ấy đến đây, mái tóc dài xõa ngang eo, màu đen ấy là màu mà anh chưa từng thấy bao giờ, óng ánh dưới ánh mặt trời, ngay cả đôi cánh của bướm phượng xanh cũng không sánh được.
Nhưng từ ngày thứ hai, để tiện cho công việc, cô gái đã dùng một chiếc trâm gỗ búi gọn tóc lại. “Người Trung Quốc thật kỳ diệu.” Edwin nghĩ thầm. “Họ có thể dùng những cây đũa nhỏ xíu để ăn cơm, lại còn dùng chúng để búi tóc nữa.”
Edwin thu ánh nhìn, chỉ dám chăm chú vào một khoảng đất nhỏ dưới chân mình:
“Tôi cũng thích đọc sách, nhưng lên mạng cũng thú vị lắm. Trên mạng có rất nhiều thông tin mà sách không có, còn có thể xem video nữa.”
“Tôi không hứng thú với những thứ đó.” Giọng của Tô Cẩn Thanh nhẹ nhàng:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây