“Có gì mà phải khóc?” Tô Kỷ Thời bật cười, “Cùng lắm thì đổi phương tiện di chuyển thôi.”
Tiểu Hạ vội nghĩ cách: “Vậy để em đi lấy một chiếc xe đạp công cộng…”
“Không cần đâu.” Tô Kỷ Thời lắc đầu, quay người nhìn về phía sau.
Tiểu Hạ nhìn theo ánh mắt của chị Tô, thấy dưới ánh đèn đường không xa, một nhóm nam sinh trung học vừa tan học đang đứng đấy, đeo cặp sách và tò mò nhìn sang. Không biết họ đã đứng đó bao lâu rồi, có người cầm điện thoại lén lút chụp hình chị Tô, nhưng không nhận ra màn hình điện thoại đang phản chiếu ánh sáng, khiến hành động bị bại lộ.
Thấy Tô Kỷ Thời đi về phía mình, đám nam sinh giật mình, không biết nên đi hay đứng lại. Cậu nam sinh cầm điện thoại chụp lén vội đỏ bừng mặt, luống cuống giấu điện thoại vào trong tay áo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây