Thẩm Nhược Kiều bình tĩnh nói: “Thôi được, là tôi đã trách nhầm trí thức Khương, tôi nhận sự hối lỗi của cô rồi. Nhưng canh gà này thì không cần, cô giữ lại mà uống, tôi vừa ăn tối xong, bình thường cũng không thiếu thịt để ăn, không muốn uống canh đã qua miệng người khác.”
Thời buổi này mọi người đều thiếu ăn, đừng nói canh người khác đã uống, đến cả thức ăn rơi xuống đất dính bụi cũng không chê.
Ai nấy đều nhìn Thẩm Nhược Kiều như thể cô là kẻ ngốc, như muốn nói, bát canh tốt như vậy mà vì Khương Vân Giảo đã uống một chút mà bỏ không uống? Đúng là kén chọn.
La Hồng Mai liếm môi: “Trí thức Khương, tôi không ngại canh này cô đã uống! Nếu cô uống không hết, tôi có thể uống giúp!”
Hà Gia Thụ rất muốn nói anh ta cũng không ngại, nhưng anh ta biết mình chưa chiếm được thiện cảm của Khương Vân Giảo, chắc chắn cô ta sẽ không thích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây