Châu Thiện liếc qua Nghê Bằng, cười ung dung nói:
“Khiến Nghê tiên sinh chê cười, tuy tôi không tài giỏi gì nhưng đúng dịp biết một phương thuốc độc mà tất cả cổ trùng trên đời đều thích.”
Cổ thích độc, càng độc càng tốt, chẳng lẽ trên đời còn có độc hơn nữa sao?
Châu Thiện đã nắm chắc chín mươi phần trăm, nụ cười tươi rói và tự tin của cô sắp chói mù mắt mọi người ở đây. Đám người kinh ngạc phát hiện Châu Thiện lúc này toàn thân khí chất đổi khác, không giống như học sinh trung học thanh xuân non nớt, ngược lại giống như . . . quái vật già sống nhiều năm.
Trên bàn học gỗ đỏ có văn phòng tứ bảo, Châu Thiện bước nhanh đi qua, vén tay áo, cầm bút lông chấm vào bình mực bên cạnh, rút giấy tuyên ra tùy ý vung bút, chữ rồng bay phượng múa, nhìn không biết cô viết chữ gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây