Tuy rằng mượn tay cô thành công khiến người phụ nữ đó có thai, nhưng đứa trẻ vừa ra đời, chính là tướng ngu dại trời sinh, ngơ ngơ ngác ngác, không có cảm nhận gì đối với ngoại vật.
Mà ban đầu người phụ nữ đó đến miếu sơn thần cầu xin cả đời không có nguyện vọng gì khác, chỉ cầu có một đứa con khỏe mạnh lành lặn do mình sinh ra, nhưng đứa trẻ mà bà ấy sinh ra, ra đời đã ngốc nghếch, đương nhiên không tính là khỏe mạnh.
Lúc nghe thấy tin tức này, Sơn Từ có chút ngơ ngác. Giả sử cô không từng dùng cống phẩm của người phàm kia, lúc này sẽ không liên quan gì đến cô, một khi hưởng thụ cống phẩm của người ta, thì bắt buộc phải thành thật đáp ứng yêu cầu của người này, nếu không, sẽ nợ người đó một đoạn nhân quả.
Điều thần tiên muốn là thanh tịnh thuận theo tự nhiên, kỵ nhất là nợ nhân quả, một khi nợ nhân quả, sẽ sinh ra vướng mắc vô hình giữa hai người, muốn trốn cũng không thoát. Nếu như không trả sạch nhân quả, lúc độ thiên kiếp sẽ gặp phải báo ứng vào người.
Cô tính đi tính lại, phát hiện mình quả thực không thể tránh khỏi đoạn nhân quả này, cộng thêm Ngọc Đế lại quản nghiêm ngặt, Sơn Từ cũng chỉ đành ngoan ngoãn thật thà hạ phàm xóa đi đoạn nhân quả đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây