Hô hấp của Phó Kỳ Thâm trong chốc lát gấp gáp hơn một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Ồ.”
Châu Thiện thấy phản ứng này của cậu ngược lại có chút không vui: “Cái gì mà ồ? Cậu không sợ à?”
Phó Kỳ Thâm cười nhạt: “Có gì mà đáng sợ? Xe đến trước núi tất có đường.”
Từ nhỏ đến lớn cậu gặp phải chuyện lạ quá nhiều rồi, lâu dần, cũng chẳng có gì phải sợ nữa. Sợ hãi, cũng không có tác dụng gì, không phải sao?
Châu Thiện bị cậu làm tức nghẹn, bực mình ngồi lên giường, sau đó lấy ra dao găm cứa một phát lên đầu ngón tay mình, từ ngón trỏ nhòn nhọn của cô lập tức chảy ra mấy giọt máu đen, rất nhanh đã bị dao găm nuốt xuống, hoa văn màu đen trên thân con dao lóe lên một cái, lại nhanh chóng biến mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây