Lâm Đào đi bộ chậm lại, đi giữa hai người.
"Tứ à! Nương không phải là cố chấp ra mặt mà là câu nói của tiểu oa tử kia đã làm nương cảm động. Nương muốn mượn việc này nói cho ngươi biết, làm một người trung thực, khi có chuyện cần thiết thì luôn được người lương thiện trợ giúp."
Thấy ánh mắt của Lâm Tứ có chút mất tập trung, Lâm Đào biết rằng cuộc chiến hôm nay không phải là vô ích.
Nhìn ánh mặt trời dần ngả về hướng tây, lúc này không còn chiếc xe bò nào kéo trên đường cái nữa.
Gánh mấy chục cân mà phải đi bộ thì đi đến lúc nào mới đến nơi đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây