Lâm Đào gật đầu, bày tỏ đã biết.
“Tiểu ca, mấy hôm nay, số y phục này của ngươi không dễ bán nhỉ?” Nàng vừa lục xem chăn đệm, vừa tán gẫu chuyện nhà.
Có lẽ là nói tới chỗ đau, tiểu ca thở dài một tiếng, nói: “Không giấu gì đại nương, khu chợ này của chúng ta thảm nhất. Mọi người ngay cả miệng cũng không lo được, nào còn có tiền dư tới mua y phục.”
“Vốn nghĩ, vào đông, trời lạnh, sẽ có người muốn thêm đồ chống đông! Ông trời này cũng không nể mặt, ngày nào cũng mặt trời chói gắt. Không chỉ không lạnh, mặc dày còn nóng.”
“Vậy ngươi thấy thế này được không? Ta lấy một trăm thăng đậu, đổi số y phục chăn đệm trên sạp của ngươi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây