Lâm Đào chê bai lắc đầu, ném đậu bị sâu đục đến nỗi vừa cầm đã vỡ thành bột trên tay về chỗ cũ.
“Chậc chậc chậc, trời nóng thế này, để thêm ba đến năm hôm nữa, sợ là hoàn toàn thành bột, nếu ta mua, không phải là ném tiền vào trong nước sao? Ta không mua.”
Chủ sạp biến sắc, nhìn một cái liền biết đã bị nàng chọc trúng yếu điểm.
Kịch mà, diễn phải diễn tới nơi tới chốn. Thế là Lâm Đào dùng ra ba chiêu tất sát học được trong tay những vương giả chợ rau ở kiếp trước.
“Ài! Lương thực tốt biết bao lại bị sâu lãng phí như vậy. Sợ là cho người ta cho heo ăn, người ta cũng không lấy. Đáng tiếc! Đáng tiếc!” Lâm Đào lắc đầu toan đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây