Hai huynh đệ hợp lực, nâng Uông Lai Phúc lên ném ra khỏi sân nhỏ của Lý gia.
"Nhớ kỹ, về sau đừng trở lại." Lâm Đào nói xong, ném cây nạng lên người Uông Lai Phúc.
Uông Lai Phúc gật đầu, cuống quýt chống cây nạng đứng dậy, chạy đi như trốn chạy khỏi hang quỷ, không quay đầu lại di chuyển bước chân đi thẳng về phía trước. Dù là mỗi một bước đi cũng đau đến mức phải hít vào một hơi, hắn ta vẫn cắn răng đi về phía trước.
Lúc này trong đầu hắn ta chỉ có một ý nghĩ.
Trốn! Trốn mau!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây