Kéo bà tử nhà mình ngồi xuống, lại nói: “Nhìn thấy hạn hán, nếu thật sự thành nạn đói, nàng ấy cũng sợ sẽ gặp phải lưu dân. Chỉ có dạy mọi người biết lương thực, lại có một trưởng tộc Cung thị có thể đứng về phía nhà nàng ấy, mùa đông này nhà nàng ấy mới có thể qua được.”
“Còn, còn có nhiều đường lối như vậy sao?” Vương Thu Nguyệt nghe tới ngốc người.
“Bà đó! Chuyện bà không biết còn nhiều! Lâm thị đó, không chỉ đầu óc lanh lợi, lúc trẻ từng thấy không ít chuyện, đây đều là phòng hờ trước! Chúng ta chỉ cần nghe theo sắp xếp của nàng ấy, chỉ cần nhà nàng ấy bất động, một thôn chúng ta đều có thể bình an vô sự.”
“Phải phải phải, ta tin những điều ông nói. Nhưng…Chúng ta được người ta giúp đỡ, không hồi báo cái gì, trong lòng ta không thoải mái!”
Cung Thành Lương biết thê tử nhà mình là một người thuần lương và biết đền ơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây