"Thử nghĩ một người mẹ mang giày vải mà lại có thể vì đứa nhỏ của mình mà ăn nói khép nép cầu xin người khác sao? Lại vì sao để đứa nhỏ của mình nhiều năm đi chân trần như thế? Đừng quên, khi ta không cho Lan Lan mua giày rơm, con rất đau lòng mà tự mình học cách làm."
Ánh mắt Hứa thị bỗng nhiên sáng tỏ!
"Vâng, con thực xin lỗi." Hứa thị cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Cho nên ta mới nói với con, thiện tâm vốn là chuyện tốt, nhưng người tốt lại không dễ làm. Nếu mắt không sáng, tâm không rõ, thì sẽ bị người có tâm lợi dụng thiện ý của mình."
Hứa thị không nói lời nào, chỉ liên tục gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây