"Được, con lấy gì đi so với nhà lý chính gia? Người ta là lĩnh công lương, ngươi có cái gì? Đào Tử à, ta sinh ra chính là người mệnh nghèo, cuộc sống khổ này ngươi nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận! Hôm nay có hai đồng thì so ăn với người ta, ngày mai có hai đồng thì so mặc với người ta. Vậy ngươi tiền tiêu xong, không phải là kẻ nghèo hèn ngay cả bụng cũng ăn không đủ no hay sao?"
Lâm Đào cười cười, nói: "Nương, vậy nếu ta không nhận số mệnh này thì sao? Người khác có thể làm kẻ có tiền, có thể ăn bữa cơm bữa thịt, Lâm Đào ta cũng có thể."
Lão thái thái bỗng nhiên không nói, chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Khiến cho Lâm Đào suýt cho là trên mặt mình có cái gì.
"Ta cảm thấy Đào Tử nhà ta có thể làm được!" Lão thái gia cầm muôi gỗ từ trong bếp đi ra: "Nói người khác không nhận mệnh, ta cũng không tin. Nhưng Đào Tử nói, ta liền tin tưởng!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây