“Phí quá.”
Lục Tranh thản nhiên: “Phí gì, để anh ăn.”
Giang Mạn tròn mắt: “Sao anh lại ăn đồ thừa của em chứ!”
“Đồ thừa thì sao? Có độc chắc? Mẹ anh cũng là người miền Nam, ăn uống ít như mèo, ba anh bao năm nay toàn ăn đồ thừa của bà, thế có sao đâu.”
Giang Mạn bị nghẹn, cầm đũa ngơ ngác không biết nói gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây