Nữ Phụ Mang Hệ Thống Hoàn Mỹ Nhân Sinh, Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân

Chương 6:

Chương Trước Chương Tiếp

Trong khi báo chí và văn học ca ngợi chính nghĩa, vượt qua khổ nạn thì cuốn sách này lại như một kẻ dị loại vượt thời đại.

Lạ lùng thay, bên ngoài sách còn đầy những bình luận khen ngợi.

Mỗi lần Trần An Nhiễm đoạt lấy cơ hội của người khác bằng mọi thủ đoạn, những bình luận lại tung hô cô ta: Nào là quyết đoán, nào là không giả tạo, nào là tàn nhẫn mới là người chiến thắng…

Bài viết kể về rất nhiều người có số phận giống Giang Mạn, đều bị Trần An Nhiễm xem như vật cản đường, bị miêu tả là những kẻ giả vờ thanh cao, tự mãn!

Kết cục của họ gần như giống nhau: bị sỉ nhục, tàn phế, hủy dung, cuối cùng mất mạng...

Giang Mạn cảm thấy bất bình và khó chịu trong lòng. Vì sao họ chẳng làm gì sai mà phải chịu những điều như vậy?

Lòng biết ơn, tâm niệm thiện lương lại đáng bị chà đạp như vậy sao?

Từ khi nào mà ích kỷ, hại người và trụy lạc lại trở thành điều đáng để tôn vinh?

Giang Mạn nghĩ mãi không thông.

Cô bất bình thay cho bản thân, cho con gái và cho cả những người bị Trần An Nhiễm hãm hại!

Ngay lúc Giang Mạn bị hận thù và bất bình dày vò đến sắp phát điên, một giọng nói lạnh lùng, máy móc vang lên bên tai: [Hệ thống Hoàn Mỹ Nhân Sinh đã tải xong. Xin ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, sớm đạt được Hoàn Mỹ Nhân Sinh…]

“Cái gì…”

Giang Mạn còn chưa hiểu giọng nói đó có ý gì, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi lại một lần nữa mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, Giang Mạn chỉ cảm thấy phía sau đầu đau âm ỉ, mắt cá chân cũng tê rần.

Tầm nhìn mờ mịt, cô lờ mờ nhận ra hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một ngọn đồi bị bụi cây che phủ, không cao nhưng rất dốc.

Phía trên bụi cây thấp thoáng vài chùm quả đỏ, ngay cả bên cạnh cô cũng vương vãi vài quả… Ở xa vang lên những khẩu hiệu rền rĩ, xen lẫn tiếng bước chân tập hợp.

Giang Mạn ngẩn người một lúc lâu, không tin nổi mà cắn vào cánh tay mình.

Đau thật, không phải mơ!

Cô đã quay về ngày huấn luyện tân binh, trước khi được Cố Cảnh Chu cứu!

Chính ngày hôm nay, Trần An Nhiễm đã nói với cô rằng trên ngọn đồi này có vài cây táo mèo chín, còn chia cho cô một ít quả mình hái được.

Giang Mạn vẫn nhớ rõ lời của Trần An Nhiễm:

“Mạn Mạn à, đây là tôi trèo lên cây hái đấy, lát nữa cô hái thì nhớ chia cho tôi một ít nhé…”

Chỉ một câu đơn giản, Giang Mạn đã ghi nhớ trong lòng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)