Hình ảnh đó khiến Giang Mạn bật cười.
Thời Vũ Mộng rụt cổ, ngượng ngùng đáp: “Xin lỗi, bộ trưởng Lục... Anh gọi tôi có việc gì ạ?”
Lục Quân giơ hộp cơm trong tay lên:
“Tôi nhờ nhà bếp hầm một bát canh cho Tiểu Giang. Biết cô sẽ ăn cùng cô ấy nên định nhờ cô mang giúp. Ai ngờ cô bưng hai hộp cơm chạy như bay, gọi mấy tiếng mà không thèm đáp. Thế nên tôi phải đích thân mang đến đây.”
Khuôn mặt Thời Vũ Mộng nhăn lại như bánh bao. Nghĩ đến cảnh mình hốt hoảng chạy lấy cơm mà bỏ ngoài tai tiếng gọi của mấy người, cô xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây