Lục Tranh lười biếng cầm vô lăng bằng một tay, đôi mắt hơi híp lại, giữa hàng lông mày toát ra vẻ bất cần và cuốn hút.
Trên trán anh vẫn còn lấm tấm mồ hôi, khóe môi khẽ nhếch, cả người giống như một con sư tử vừa no nê đang nằm nghỉ ngơi thỏa mãn.
“Gấp cái gì? Em đến sớm thì chị hai sẽ không hiểu lầm sao? Chị ấy đã là người từng trải, chỉ cần em với anh cùng đi, dù là 6 giờ sáng đến nhà chị ấy, chị ấy cũng chẳng nghĩ hai chúng ta trong sạch.”
Giang Mạn bĩu môi: “... Anh tưởng ai cũng giống anh chắc?”
Lục Tranh nhếch mép, cười khẩy:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây