“Tránh ra.” Chu Kiều Trân đẩy đầu Lục Tranh ra, lại nắm chặt tay Giang Mạn: “Con phải diễn cho tốt, viết thêm bài hát, đến lúc đó cô sẽ tranh thủ giúp con được biểu diễn ở Kinh Đô nhiều hơn.”
“Vâng ạ!” Giang Mạn xoa xoa những ngón tay lạnh ngắt của Chu Kiều Trân, đau lòng khuyên nhủ: “Cô yên tâm, con sẽ cố gắng viết nhiều bài hát để được biểu diễn ở Kinh Đô. Tay cô lạnh cóng hết rồi, mau về đi ạ!”
Chu Kiều Trân lắc đầu, lại lặp lại những lời dặn dò từ tối qua:
“Đồ ăn trong túi, bánh ngọt Kinh Đô phải ăn ngay, không ăn hết thì chia cho đồng nghiệp, đừng để hỏng... Mấy đồ rửa mặt gội đầu đừng tiếc mà không dùng, dùng hết thì để chị cả gửi thêm... Khăn lụa màu xanh và tím là cho đoàn trưởng, của Vũ Mộng là màu hồng và xanh nhạt, đừng nhầm lẫn...”
Giang Mạn mắt đỏ hoe liên tục gật đầu, không hề cảm thấy phiền phức trước những lời dặn dò ân cần đó. Nghe bao nhiêu lần cô cũng không thấy chán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây