Chu Kiều Trân rất khó chịu với hành vi đó, nhưng bà không thể thẳng thừng cắt đứt mối quan hệ với từng người một nên chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, từng lần một bác bỏ những lời bóng gió ác ý về Giang Mạn.
Vừa tiễn xong một nhóm, Chu Kiều Trân lại phải ra cửa tiếp nhóm khác. Những người này không chỉ đến để cười nhạo Giang Mạn, mà còn định làm người hòa giải giúp Lục Thanh Vân.
Dựa vào chút quan hệ máu mủ và việc trong nhà có người thân thiết với Lục Thanh Sơn, họ nói năng cực kỳ ngông cuồng, cứ như đã chắc chắn rằng Giang Mạn gặp chuyện không may. So với sự lịch sự trong bữa tiệc đính hôn, thái độ của họ bây giờ hoàn toàn thay đổi.
“Kiều Trân à! Bà thật sự muốn cắt đứt quan hệ với nhà Thanh Vân chỉ vì một người phụ nữ thế này sao? Dù sao cũng là anh em ruột thịt, đánh gãy xương vẫn còn dính gân mà, làm sao có thể vì người ngoài mà đoạn tuyệt tình thân?”
“Đúng đó, Kiều Trân.” Người khác tiếp lời, cố ý hạ giọng, ra vẻ hiểu chuyện. “Cô ta nói không sao là không sao à? Các người không đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra sao? Lỡ thật sự có chuyện gì thì sao? Chúng ta cũng không thể để Tiểu Ngũ thành trò cười...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây