“Em uống say rồi, Lục Tranh... Anh cứ coi em như một kẻ điên đi. Một kẻ điên đã phát điên từ ngày anh cứu em...”
Cô tựa đầu vào cửa sổ xe lạnh ngắt, ánh đèn đường ngoài kia chiếu lên gương mặt nghiêng của cô. Ánh sáng nhạt nhòa chẳng thể nào che khuất ánh mắt tuyệt vọng của cô trong tầm nhìn của Lục Tranh.
Sau đó, Lục Tranh nghe thấy một câu chuyện khó tin.
Trong không gian vô hình, “hệ thống” hoảng loạn đến mức luống cuống tay chân, cố gắng làm mờ đi những thông tin không nên xuất hiện.
“Đến khi mở mắt ra, em phát hiện mình đã trọng sinh... Trọng sinh đúng vào ngày anh cứu em. Lục Tranh, em không quên được những ký ức đó. Một người như em thật sự không xứng với tình cảm của anh... Nếu anh muốn rút lại, em cũng không oán trách gì.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây