Vệ Tuyết nghiêm túc nhắc nhở, nhưng ánh mắt lại thoáng lộ vẻ hiểu ý.
“Dù sao hai người cũng là người yêu… Vậy bọn tôi sẽ ra ngoài ăn cơm, cậu ở lại trông Mạn Mạn… Yên tâm, chúng tôi sẽ canh cửa, không để ai vào.”
“… Cảm ơn.” Lục Tranh gật đầu, khuôn mặt không cảm xúc. Sau đó, anh chỉ vào gã đàn ông bị trói dưới đất:
“Đồng chí Thời, phiền cô đến phòng tổ chức thông báo với trưởng phòng Lục, giam tên này lại trước.”
Thời Vũ Mộng liếc nhìn gã đàn ông thấp lùn, nghĩ đến chuyện Giang Mạn bị liên lụy bởi loại người này mà rùng mình. Cô cảm thấy ghê tởm và căm hận sâu sắc kẻ đã bỏ thuốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây