Lén lút hé một mắt nhìn, cô thấy Lục Tranh đang ngồi xổm ngay trước mặt mình, nhìn cô với nụ cười tinh quái như muốn nói: “Xem em diễn trò ngốc nghếch đến khi nào.”
Giang Mạn nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch vừa rồi của mình, đỏ mặt cúi đầu im lặng.
Lục Tranh cười phá lên, đi vòng ra sau cô, nhẹ nhàng kéo cô dậy:
“Ngốc thật! Anh làm sao nỡ lấy tuyết trêu em chứ?”
Giang Mạn không đáp, chỉ cúi đầu đi về phía trước, mặt đỏ ửng vì xấu hổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây