“Haiz…” Lục Linh gạt tay Lục Tranh ra, nhìn Giang Mạn rồi thở dài đầy tiếc nuối.
Giang Mạn không thấy khó xử chút nào, ngược lại cô rất thích cách Lục Linh nói thẳng, nghĩ gì nói đó.
“Chị hai, thực ra không cần như vậy đâu. Nếu em được vào Tổng chính văn công đoàn, chẳng phải em cũng ở tỉnh thành sao? Đoàn của bọn em cũng không cấm văn nghệ sĩ ra ngoài biểu diễn. Khi nào rảnh, em nhất định sẽ đến giúp chị.”
Lục Linh xúc động vỗ vai Giang Mạn:
“Được! Có câu này của em, chị nhất định sẽ không để em thiệt thòi!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây