“Gì thế? Bị phỏng tay à?” Lục Tranh vừa cởi áo khoác vừa quay lại hỏi. “Chị cứ rót nước cho cô ấy là được, cần gì khách sáo với em?”
Lục Linh trừng mắt lườm anh: “Ai khách sáo với cậu? Nước của cậu tự mà rót lấy… Nhưng không ngờ nhỉ, Tiểu Giang còn có lúm đồng tiền, đúng là rất đặc biệt đấy. Tôi đang thiếu kiểu người như thế này cho công ty của mình…”
“Dừng lại! Cô ấy là của em!” Lục Tranh lập tức ngắt lời chị mình. “Giang Mạn của em còn phải thi vào đoàn nghệ thuật tổng chính trị. Đấy là công việc ổn định cả đời đấy.”
Lục Linh tất nhiên hiểu giá trị của một công việc biên chế. Cô lườm nhẹ: “Chị chỉ nói vậy thôi, cậu căng thẳng làm gì.”
Hai chị em đấu khẩu vài câu rồi chuyển chủ đề sang Giang Mạn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây