Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cuối hành lang.
Giang Mạn ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt chiếc kéo đã được mài sắc.
Những đám mây đen trên trời trĩu xuống như những mảnh bông cũ, khiến bầu trời u ám nặng nề.
Gió lớn thổi qua khung cửa làm rối mái tóc cô, đồng thời thổi mạnh vào tờ lịch treo tường đã bị cháy xém ở mép.
Dưới tờ lịch, bức tường đen nhẻm vì khói lửa vẫn còn in vết cháy. Dựa sát vào tường là cái bếp cũ kỹ, trên đó có vài lá rau cắt vụn rơi bừa bãi.
Nhìn xuống dưới nữa là củi bị cháy thành than nằm rải rác, vẫn còn lờ mờ dấu vết của những gì đã xảy ra…
Giang Mạn không dám ngoảnh đầu lại. Kể từ khi nghe tin con gái qua đời rồi tổ chức tang lễ xong, cô không dám nhìn về nơi đó một lần.
Con gái bé bỏng của cô…
Con bé mới chỉ 5 tuổi thôi!
Tiếng bước chân gấp gáp dừng lại bên ngoài cửa. Thân hình cứng đờ như tượng của Giang Mạn cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô giấu bàn tay đang nắm cái kéo sau lưng, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa.
Chỉ một giây sau, một bóng dáng cao gầy đẩy cửa bước vào.
“Giang Mạn! Con đâu? Em chôn con ở đâu? Sao không báo cho tôi?”
Người đàn ông vừa tới chính là chồng cô, Cố Cảnh Chu.
Cũng là người đã vì con trai của mối tình đầu mà để mặc đứa con gái mới 5 tuổi của mình một mình ở nhà.
Giang Mạn im lặng không nói lời nào, chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Cố Cảnh Chu bị ánh mắt đó làm cho bối rối, vô thức quay mặt đi.
“Tiểu Tuấn bị sốt nặng quá, An Nhiễm chăm không xuể... Trước khi đi tôi đã bảo chị Lưu trông con bé rồi. Ai mà ngờ được con bé tự ý chạy về nhà, còn ngốc nghếch nghĩ mình có thể tự nấu ăn...”
“Cố Cảnh Chu, anh đi ba ngày, bảo với chị Lưu sẽ về ngày, cuối cùng một đi không trở lại. Nhà chị Lưu có sáu người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, làm gì có chỗ cho con bé ở? Tối hôm đó con bé đã phải tự quay về nhà ngủ.”
Giang Mạn cắt ngang lời ngụy biện của anh ta, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.
Cố Cảnh Chu mím chặt môi. Khuôn mặt điển trai, thư sinh của anh ta thoáng hiện lên sự bực bội, nhưng vì chột dạ mà không dám nổi giận.
Ánh mắt anh ta không tự chủ được nhìn về phía đống tro tàn trên sàn nhà, sau đó giật mình thu mắt lại.
“Tôi… Tôi đâu muốn chuyện này xảy ra…”
Mọi động tác, biểu cảm của anh ta không thoát khỏi ánh mắt của Giang Mạn.