Lau mồ hôi trên trán, Tần Hải vui vẻ đặt một chiếc bàn học cũ bên cạnh bồn nước.
“Tan làm tôi ra trạm thu mua phế liệu xem thử, không ngờ lại tìm được món đồ ngon thế này.”
Chiếc bàn học màu vàng nhạt, góc phải phía dưới bị sứt một mẩu nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn còn khá tốt.
Nếu đặt làm một cái mới, ít nhất cũng tốn mười mấy đồng, nên mọi người đều cảm thấy Tần Hải vớ được món hời.
“Bao nhiêu tiền vậy?”
Ngô Kiến Quốc nhìn chiếc bàn bằng ánh mắt ghen tị, ngay cả cơm cũng thấy mất ngon.
Những người sống trong đại viện đều làm ở nhà máy cáp điện, vậy mà nhà họ Tần lại có đủ mọi thứ trong nhà, cả nhà tổ trưởng cũng chẳng có tủ lạnh như nhà họ Tần đâu.
Ngoài miệng thì chê Tần Hải keo kiệt, thích chiếm lợi nhỏ, nhưng trong lòng ai mà chẳng ghen tị!
“Không mất tiền, tôi với ông chủ trạm thu mua vừa gặp đã hợp nhau, thế là ông ấy tặng tôi luôn.” Tần Hải cười hề hề, cúi đầu lấy khăn lau bàn học.
Câu này chẳng ai tin nổi.
“Ai lại đi tặng không một cái bàn học tốt như thế, chẳng lẽ bị ngu à?”
Lý Tú Lan trừng mắt, gõ mạnh đũa vào bát rồi thò tay véo tai Ngô Kiến Quốc: “Nhìn gì mà nhìn, giỏi thì cũng kiếm về một cái cho con trai nhà mình đi!”
Ngô Kiến Quốc méo mặt, không cãi lại được.
Hai vợ chồng bực bội trở vào nhà, Tần Hải vẫn vui vẻ, vừa lau bàn vừa cười hề hề.
“Cười cái gì mà cười, để đấy rồi vào ăn cơm!”
Trương Tú Phân gọi lớn.
Sau đó, bà đóng cửa lại, kéo rèm chừa một khe nhỏ, để phòng khi ăn cơm mà bên ngoài có người rình nghe.
Đây là thói quen hằng ngày của nhà họ Tần khi đến bữa cơm.
Bữa tối được bày trên bàn trà, có hai món: một món xào, một món mặn.
Cải thảo xào hơi bị cháy, thịt ba chỉ xào tỏi thì quá nhiều xì dầu, làm cả món ăn đen sì.
Vừa ngồi vào, Trương Tú Phân đã lập tức giơ tay về phía Tần Hải, ngón trỏ ngoắc ngoắc: “Lương tháng, đưa đây!”
Tần Đào đang làm chiếu bóng ở Rạp chiếu phim Nhân Dân số 2, mỗi tháng kiếm được hai mươi lăm đồng.
Sở dĩ Tần Đào bị gọi là bám váy mẹ, chính là vì vừa nhận lương đã phải nộp hết cho mẹ, không thiếu một xu. Anh bất đắc dĩ, móc từ túi áo ra một xấp tiền giấy.
“Mẹ ơi! Con muốn mua một đôi giày mới!”
Tần Tuyết lập tức sáng mắt, giọng nũng nịu, tay ôm chặt lấy cánh tay Trương Tú Phân.
Trong khi đó, Tần Khê vẫn đang ngoan ngoãn cầm đũa lại bị mẹ mình lườm cháy mặt.
“...”
Rõ ràng là Tần Tuyết làm nũng, sao cô lại bị lườm chứ?
“Nhà này vừa phải nộp hai trăm đồng vì con chị mày, lấy đâu ra tiền mua giày cho mày!”
Trương Tú Phân hất tay Tần Tuyết ra, đứng lên cất tiền vào ngăn tủ rồi khóa lại, lẩm bẩm: “Chẳng hiểu sao rạp chiếu phim dạo này lại ít phát tem phiếu, trước đây tháng nào cũng có, giờ chỉ có vào dịp lễ.”
Từ khóe mắt, Tần Khê thấy Tần Đào lặng lẽ gật đầu qua loa, cúi đầu bưng bát lên ăn lấy ăn để.
Giờ thì cô hiểu tiền mua khoai lang ở đâu ra rồi…
“Còn con sao rồi?”
Tần Hải rót một chén rượu trắng nhỏ, nhấp một ngụm cẩn thận.
“Khỏe lại rồi ạ.” Tần Khê trả lời.
“Chuyện công việc cứ từ từ, nếu tìm không được thì cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đã, dù sao nhà mình có ba người đi làm, không thiếu phần con ăn.”
Nguyên chủ học hành kém cỏi, tốt nghiệp cấp hai xong nhờ người quen xin vào trạm rau, làm được một năm thì bị người ta dụ dỗ nghỉ việc.
“Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ! Cả ngày chỉ biết nằm mơ giữa ban ngày, rõ ràng là số tôi tớ mà cứ tưởng mình là tiểu thư!”